Tản mạn chiều
Văng xuống chiều ngập ngừng
Những ý nghĩ như kèo vênh mộng
Xúc cảm đan dây leo rừng rậm
Mặc hoàng hôn thiêu
Thành một đống than hồng.
Trơ tẽn giữa mênh mông.
Leo lét mấy ngôi sao bị cớm
Như chùm đom đóm
Bị bầu trời bỏ quên.
Người đi đường
tranh nhau đi trước
Cố thoát không gian ngày đang giãy chết
Để vào… đêm.
Bất ngờ, một vành trăng
Rờ rỡ sáng và tròn đến vậy?
Hình như không!
Mà do lòng ta tròn lại
Cái bóng bình yên
Tựa gốc tre làng.