Tự thoại cùng tổ quốc tôi

I.

Đất nước của tôi,

Đất nước của những người bình dân như cây cỏ

Bên mép biển, bốn mùa rung tiếng gió

Máu chưa dừng xói buốt dưới trời xanh

Tóc bạc bết mồ hôi bao vai gầy góa bụa

Trắng lẻ ngàn đêm dông bão rập rình.

 

Hưng Đạo Vương muốn từ giã chiến tranh

Ném đao vào sóng Lục Đầu Giang

Hồn đao chiến vẫn tụ xanh cồn bãi

Lê Lợi buông trả gươm thần

Nỗi ưu tư không tan, Rùa Vàng vẫn nổi,

Chưa được hóa thân những cọc gỗ Bạch Đằng

Bởi biển vẫn ngàn năm kêu tức tưởi

Sóng thúc dưới trời cháy ruột những hải đăng…

 

Chân đất, đầu trần trong nắng lửa mưa giông

Đất nước như con thuyền neo bên bờ bão táp

Đất nước như mẹ ta truân chiên, áo bạc

Sáng gạt lệ đưa chồng về Nam,

Chiều thắt lòng tiễn con lên ải Bắc

Đêm não ruột chia đôi giọt nước mắt

Chia đến suốt đời, chia đến cạn khô...

Và buổi sáng nay tóc trắng hóa bà

Lặng nhìn cháu lên đường ngăn biển động

Những ga tàu, bến xe, bờ cảng

Khoảng không gian nào không đẫm nỗi chia ly

Giọt nước mắt trong hồn lặng lẽ chia ba.

 

Niềm tự hào, nỗi xót buốt tụ trong ta

Trong đất nước có trái tim sinh huyền thoại

Hồn nâng bầu trời, xác làm cốt đất

Máu tô hồng hai tiếng Việt Nam.

Đất nước thời nào cũng quằn quại hồi sinh

Cũng sống lại từ trong lửa máu

Nửa dân tộc là vọng phu hóa đá

Một nửa hành binh ra chốn sa trường

Không đếm được bao nhiêu người không trở lại

Trên những bàn thờ

Nghi ngút khói hương thơm…

 

 

   

II

 

Từ xương máu cha ông đóng vàng trong lịch sử

Tiếng khóc chào đời đã tiếng Việt Nam

Con muốn làm niềm tự hào mà chẳng tựa vào gươm

Tổ quốc không còn mỏng manh treo trên đầu ngọn súng.

 

Mẹ ơi, khát vọng của con có phải viển vông

Khi bao đất nước quanh ta cũng có niềm tự hào riêng của họ

Không quá nhiều máu xương để dựng thành lịch sử

Mỗi sớm mai bình minh không súng nổ

Chiều ríu ran tiếng trẻ

Những người vợ ngả vào vòng yêu nồng ấm hơi chồng

Đêm huyền nhung chở giấc mơ cập bến hoa hồng?

 

Cha ông đã hòa hiếu ngàn đời để tránh họa xâm lăng

Nhưng sóng dữ từ lòng tham quân thù muốn nhấn chìm ta,

Bắt ta phải chết.

Hạnh phúc thật ở cuộc đời không hồi sinh như cổ tích

Độc lập, tự do tính bằng khoảnh khắc

Làm sao có thể yên lòng?

 

Dân tộc ngàn năm ngời sáng nhân văn

Nhưng tổ quốc vẫn bi hùng trong vòng quay lịch sử

Sau chiến thắng vẫn vụn rời làng xã

Lũy tre có thể thành thơ

Nhưng khó trở nên vách sắt thành đồng.

 

Hôm nay, khi những đường kinh vĩ tuyến bị xóa tan

Bởi những lớp sóng thần

Con đê xưa hóa mỏng manh quanh hình chữ S

Khi quyền lực mềm Đông Tây tràn vào như gió độc

Dường như quá đơn côi tiếng độc huyền cầm?

 

 III.

Con hiểu, vì nỗi niềm chinh chiến trải ngàn năm

Mẹ mong đợi đá mềm, trông cho chân cứng

Nhưng những cọc gỗ cắm trong lòng sông biển

Lên tiếng nhắc ta hiểm họa trường tồn

Máu Mỵ Châu buốt đỏ Cổ Loa Thành

Sừng sững cổng cố đô Hoa Lư đứng canh phương Bắc

Vó ngựa chiến còn dồn rung trong sử sách

Câu ca dao một thời trận mạc

Vẫn vọng về nỗi não ruột, bầm gan…

 

Hãy để lửa trong đầu ta bừng lên và vầng trán ta nhăn

Trái tim tự do bay thề hẹn với trời xanh

Ta hãy tựa vào ta, tìm con đường riêng ta bước

Nơi lòng dân là chiếc nôi vị tha, chở che

Là cốt hồn đất nước

Thương quý giọt máu đào để Tổ quốc quyết sinh.

 

Người có dám bắn vào

Những quanh co hiểm trở ở trong mình

Đốt cháy những vùng khuất nấp

Lột bỏ từ trái tim những u bướu bầy nhầy xác thịt

Và thanh tẩy đêm lòng bằng ánh bình minh?

 

Tổ quốc ơi, con không muốn đón người từ cõi chết hồi sinh

Tổ quốc ở trong con có trái tim tự cường ngạo nghễ

Lưng tựa dãy Trường Sơn

Chân trụ vững trên ngàn dặm bể

Mắt dõi xa xăm, hiên ngang với muôn trùng

Như vầng mặt trời rực sáng từ Đông.