Gửi những người đã chết

Người lính bị vỏ đạn găm trong đầu

Đêm nay không còn kêu gào điên dại

Chàng thi sĩ nhuộm máu trái tim mình

Trên ngàn trang bản thảo

Đã đủ thơ để đốt soi đường về trời.

 

Những kẻ ta thường coi là vô lại

Đã quay về nghĩa địa ngủ yên rồi

Bao ông lớn quyền uy vênh vác sang giàu

Đem tất cả vùi sâu ba thước đất.

 

Có những điểm chung giữa ta và họ

Là sự khát thèm

Có thể một miếng ăn, một chút danh hão

Một ước mơ hung hãn như lửa

Cái “con” nhiều khi rừng rực trong “người”!

Là sự ngớ ngẩn, làm tất cả rồi bỏ lại

Gai mọc đầy vườn ác, hoa cây thiện đang thơm,

Chìm thuyền trong mắt đàn bà vùng thời tiết bất thường

Và biết bao nhiêu những ước mơ

Mà mỗi lần mơ xong, thấy mình trẻ con, thấy mình ấu trĩ.

 

Ta thấy thương người thương mình

Vốn chỉ là bọt nước, giữa biển mặn cuộc đời

Như mây tụ rồi lại tan giữa trời

Giữa cõi sống có sinh có diệt.

Thấy thương những ánh lửa kim tiền

Những ngõ hẹp ken đầy bao xác sống

Giữa giông tố vần xoay gẫy vụn cánh uy quyền

Cỗ xe hư danh lao vào trống rỗng…

 

Chuyến tàu đã đưa những người năm cũ rời ga Nhân Gian

Hành trình theo đường ray Chuyển Kiếp

Ta một mình trong vũng chiều sắp tắt

Dội buốt lòng,

Tiếng gọi thuở hồng hoang…