Tiếng nhị hoang và câu thơ lấm láp

Có những lần tựa vào đêm chờ tàu

Trong hố đen bật thở than tiếng nhị

Thoát ra từ hốc mắt ông già mù

Như lá rụng hụt hơi, đập vào trăng tê buốt.

Có một thứ vỡ nát trong tôi

Rợn hơn tiếng bánh xe nghiến ray khô khét.

 

Có những buổi bia cỏ vỉa hè, chiều đổ

Câu thơ bạn rơi vào hoàng hôn

Ứa lửa.

Ủ ấm hồn tôi giữa nóng lạnh cuộc đời

Soi khoảng giao thoa giữa đôi bờ thật ảo.

 

Tôi đã bám vào tiếng nhị hoang vô danh

Đựng câu thơ mộc lề đường bạn cho vào trong ngực áo

Chúng giải độc và mở rộng tầm nhìn cho đôi mắt u mê

Giữa không gian chất ngất ánh kim tiền

Làm thơm thảo thật thà những khao khát bản năng

Trước nhầy nhụa miền phấn son mời gọi.

 

Câu thơ vớt lên từ bụi bặm ven chiều

Và sợi âm thanh não nề trôi ra từ thăm thẳm đen đôi hốc mắt

Trong những khoảng đời mưa dông bão giật

Thật lạ kỳ

Chúng neo lại hồn tôi.