Trái tim trong tầng hóa thạch

Chiếc xà beng xuyên vào dãy cổ sơn

Chạm phải vết bay của con chim dọc bầu trời nguyên thủy

Con cá đang bơi

Trong sóng hồng hoang một thuở

Dội lên tiếng của triệu năm cô đơn…

 

Anh lặng im đi suốt cuộc đời em

Và nếu ngàn năm sau hóa thạch

Nhát cuốc địa chất nào chạm phải lòng anh

Sẽ thấy gương mặt em nhàu nát truân chuyên

Một trái tim vì yêu thương mà bầm dập

Đến cả cái tên mình

Cũng quên chẳng mang theo.

 

Anh cằn khô, hoang vu một mái dẹo xiêu nghèo

Và em đến làm mặt trời đánh thức

Đời bỗng có ngàn cây trổ tán xanh rì

Biển vỗ, trời xanh và tiếng chim ca

Nắng nhuộm hồng mây bạc…

 

Triệu năm sau lắng tiếng trái tim giữa tầng hóa thạch

Nghe gió hát của cánh buồm trên chiếc thuyền yêu

Chở con người qua đại dương nước mắt

Sự khác biệt giữa ngồn ngang chất chồng hóa thạch

Để nhận ra

Gương mặt con người.