Những ánh mù

Run bần bật, những sợi tơ đàn

Trên hộp ghi ta bong màu rỉ xét thời gian,

Tiếng nhạc liêu xiêu dìu lời ca hụt hơi của người hát xẩm

Ngắc ngoải cất lên…

 

Chiều trốn chạy vào đêm

Như sợ nhiễm những âm giai cay đắng.

Tiếng đàn vẫn lãng đãng rơi

Như giọt lạnh mùa đông thấm vào không gian trống

Khúc buồn thương

Nỗi đoạn trường

Dằng dặc mịt mùng kiếp người hữu hạn…

 

Những dòng âm thanh như sóng

Cố phá vỡ cõi lòng dùng giá băng be đập

Nhưng sóng sao làm lòng người khô khát

Chẳng thể rửa trôi

Váng hoàng hôn bề bệt mảnh ao đời

Nỗi thất vọng giữa cõi hồn hữu cơ thành vô cơ đá sỏi ?

 

Lở lói…

Những thanh âm rỏ máu vắt ra từ héo hắt khô gầy

Giăng trên tơ đàn mỏng manh không tìm thấy bờ kết nối

Vô vọng tan ra

Giữa mênh mông hoá những ngôi sao già

Đêm tối thêm

Những ánh tuôn ra từ trong hốc mắt

Những ánh mù tìm nguồn sáng từ đâu?