Lặng lẽ đời cây

 

Mới nhú thôi đã bị dìm trong tái tê rét lộc, rét đài

Vừa ngơ ngác lá non tơ đã hè thiêu bỏng rát

Neo thân vào cỗi cằn, tần tảo kiếm bòn từ đất

Ăn nắng, uống mưa

Giấc ngủ gối gió trời.

 

Và cứ thế bên đời,

Xanh lặng lẽ.

Giữa dòng chảy thời gian cô độc một đời cây

Dâng quả ngọt cho người, gọi chim về làm tổ

Vắt kiệt những non tơ, đơm xanh tháng, xanh ngày.

 

Nỗi mưa nắng nhọc nhằn tụ sần trên mặt vỏ

Nhưng niềm đau lặn vào ruột vào tâm

Nhìn thớ gỗ thấy hằn in màu mưa sa, nắng lửa

Nghe trong mỗi vòng đời còn gào réo bão giông…

 

Và cây sống với người từ muôn thuở

Như bài thơ xanh viết lên những trang mùa

Trên ván gỗ khuya sâu trăm huyền ảo bay vào giấc ngủ

Nhạc lá dưới lưng thành nhịp điệu giấc mơ đi…