Về Tây bắc

Ta về với ngàn xưa thời trai trẻ

mây hoa ban vắt trắng lưng trời

cọn tí tách đếm thời gian mê mải

mắt ai nhìn lúng liếng dưới khăn piêu

Chân lạc bước dưới mảnh trời xứ Thái

ruộng bậc thang hương cốm đơm xôi

khói bếp ai xanh vờn mép mái

bước chân trâu bậm bịch vỗ lưng đồi.

Suối bỗng dưng sao thì thầm thế suối

sương hoá lụa mềm vắt dọc rừng xanh

hương bồ kết quấn mềm đá núi

em gội đầu lóng lánh một dòng trăng

Than vẫn ủ đỏ lòng đêm Tây bắc

giữa vòng xoè tay lại cầm tay

vít rượu cần thuở những ngày xa lắc

đến bây giờ còn sóng sánh say.