Trôi về ngả cũ

Công viên long lanh hơn trong ánh màu lấp lóa
còn câu chuyện tình chồng lên dấu ngày xa
những ngọn lửa hồng nhóm trên ghế đá
vội vã mê cuồng đốt đỏ lòng nhau.

Những bàn chân đã bước qua chiều
nhìn bàn chân buổi ban mai hăm hở
nghe rùng mình tiếng không gian đổ vỡ
và tái tê, đắng đót nỗi yêu người.
Giấc phù vân vẫn nghiêng ngả chênh chao
nơi quả tim mù như tội đồ truyền kiếp
mang nhịp đập ngàn năm không rành mạch
dẫn người đi…
theo những nẻo đường tình.

Vẫn biết yêu, như nến cháy hết mình
nến có hiểu đêm dài thăm thẳm
gió phù du cứ thổi căng buồm mộng
và dại khờ bẻ lái chiếc thuyền mơ?
Nhưng chín núi, sáu đèo vốn chẳng phải là xa
sông có rộng muôn trùng cũng một cầu giải yếm
tất cả trái tim yêu đều đi từ một bến
điệu cũ mèm như trái đất vẫn quay.

Nếu được nói gì, đành nói: hãy yêu!
vòm ngực trẻ luôn chất đầy mộng mị
con sông tình vẫn trôi về ngả cũ
về bến chờ hoàng hôn.