Tự thú với hoa đào

Lịch báo đã cạn ngày, trăm mối lo tất bật
Lòng lại vấn vương một sắc hoa đào
Không có đào vơi nửa phần cái tết
Như thiếu én bay,
xuân ngơ ngẩn bầu trời.

Trôi ngu ngơ bao nẻo đường đời
Tính mòn đốt ngón tay, toàn ra âm số
Vàng bạc thấy mặt ta, đã vội vàng chối bỏ
Chỉ mùa đào vẫn hò hẹn hoài thai.

Tụ về trong gầy guộc khẳng khiu
Bạc phếch phong trần, nắng mưa, dông bão…
Buốt xót nỗi đau cắt cành chặt rễ
Cay đắng sần sùi mặt vỏ già nua.

Đời cỏ, mái nghèo bỗng ngàn đóa trổ mơ
Phố nhỏ, ngõ sâu rực hồng như phép lạ
Thấy hồn tết rưng rưng trong hương gió
Lộc biếc cựa mình nhú một ý thơ.

Chút tĩnh lặng mong manh nối với miền xưa
Giữa guồng quay thời gian cuồng mê xoáy lốc
Sự thiếu đủ thật vô cùng, chỉ lòng người biết được
Ta thiếu sắc đào
Rượu thịt có như không.

dao2