Những bông hoa giả

Lộng lẫy chẳng thể lụi tàn

Trăm kiẻu dáng

Những bông hoa rực rỡ trong tủ kính

Những lá nọ hoa kia,

nhầm lẫn cả sắc màu

Không rễ bám đất sâu

Không có mặt trời bỏng rát

Không cả hoàng hôn

Không có những đêm ủ sương

Và nồng nàn ấm lạnh

Không một lần uống ánh trăng tan…

Những bông hoa của tự nhiên

Giữa nắng dãi mưa dầu, bão giật

Nở thắm sắc màu thân thiết

Nói được điều giả thật

Bằng hương.

Hoa sinh tử với đời thường

Có tươi có héo

Phân biệt  trong, đục, hồn người

lịch lãm yêu thương hay phàm tục

Hoa mang màu buồn vui chung thuỷ

Thanh tao  ý tình người tri kỷ

Trao nhau

nụ cười

giọt nước mắt rưng rưng…

Những bông hoa tôi nhìn

Nở tưng bừng trên cành sắt thép

Trong những vùng ánh sáng

vẫn lung linh

trên bàn thờ tổ tiên, bàn thờ thần thánh

cắm rễ trong trái tim vô cảm.

Chợt giật mình

mùi hương muỗi  đâu đây?