Đặc ân

Có lúc ấu trĩ tự hỏi lòng

Sao cây cứ mãi xanh

xanh từ trước thời nguyên thủy?

Có lúc ngây thơ sao mây vô tư đến vậy

Ngàn năm vẫn nhởn nhơ  trôi ?

Sáng nay, chạm chiếc lá vàng rơi

Trong không gian tiếng mưa trầm đục

Lòng sáng lòa ánh chớp

Nhận ra màu xanh và niềm vô tư có trong sự hồi sinh.

Sống với hoàng hôn và sống với bình minh

Gần mặt trời, thấy mặt mình bỏng rát

Gần mặt trời lâu

Thấy mồ hôi lạnh toát sống lưng.

Mấy trăm tỷ năm

Vầng dương vẫn nguyên là khối lửa

Cũ mèm như khởi thủy.

Chợt nhận ra cái Thượng đế vô tâm

Quên ban cho mặt trời đặc ân

Được chết.

Bởi chết là sự diệu kỳ, hạnh phúc

Để chia tay những vòng quay khép kín

Cõi luân hồi.