Người đàn bà thời công nghiệp

Nai nịt như một Ninja, rồ máy, rời làng

Đua với thời gian cùng dòng xe ken chật

Duy nhất lộ ra đôi mắt đói…

Thờ thẫn màu chì!

 

Chị, người đàn bà thời công nghiệp ở quê tôi,

Đã đổi thay như thế.

Ăn thật nhanh. Uống vội. Đi như chạy, dù nắng, dẫu mưa…

Cổng nhà máy, mỗi sớm mai mở toang hoác miệng cá

Chị bị hút qua như một con mồi.

 

Thèm được bên chồng, dắt con đi giữa gió, dưới trời

Nhưng chị đã siết mình vào guồng quay máy móc

Vắt kiệt cả tâm can, phơi người hành xác

Đánh đổi…để sinh tồn,

Và đợi một ngày mai?

 

Thương tiếng gáy của chồng nặng trĩu canh dài

Lặng lẽ khóc,

Vì con đòi ngủ với bà quyết không nằm với mẹ

Giữa nhà mình, thành cái bóng… không xa, nhưng vẫn lạ.

Mái ấm tự lạnh đi, dẫu chẳng nguội lòng.

 

Chị trút nỗi não nề với đống đêm tàn

Vắt nước mắt vào trời bàng bạc sáng

Đánh thức chồng.

Chào mẹ.

Lướt nhìn con đang cười trong giấc mộng,

Rồi lại hóa Ninja vội vã rời làng…