Ngỡ lạc quê hương

 

Trăm thứ “hóa” lấn ruộng ao, đào tận gốc luỹ tre làng

Thôn xóm như  nhặt được phép màu

Sau một cơn mơ… bất ngờ lên phố

Gió dừng lại trước đèn xanh, đèn đỏ

Nhà cao tầng vươn, dần hẹp lại trời xanh

 

Muôn tiếng động ầm ào xuyên thấu thời gian

Không gian cuống cuồng theo vòng xoay thời công nghệ

Thấp thoáng bóng ướp mình sau kính xe điều hòa nhiệt độ

Sầm sập những hình hài bịt mặt kiểu Trung Đông.

 

Lũ trẻ con bị nhốt kín trong phòng

Được chăm nuôi theo mô hình công nghiệp

Những cơn mưa vắng tiếng trẻ cười như bớt đi rào rạt

Đom đóm thắp đèn chờ… ngắc ngoải dọc đường trăng.

 

Có phải lạc quê không? Ta thon thót giật mình.

Đâu bóng áo nhuộm nước nâu mở lòng vồn vã?

Người bị nhấn chìm trong những tầng dân số

Muôn mặt manơcanh

Trơ vô cảm ánh nhìn.

 

Vẫn biết phải đổi thay như một lẽ sống còn

Nhưng sẽ ra sao

Nếu một ngày ta bỗng thành xác sống?

Hồn quê nghẹn ngào trong những câu thơ buồn hoài niệm

Thì đổi thay thế kia có phải ước mơ làng