Nghĩ trước tổ chim câu

 

Chim bồ câu nhặt những giọt mặt trời

Đọng nơi cọng rơm rơi, lá vàng, cỏ úa

Kết dính bằng khát vọng vô biên không gian…

Thành tổ!

Ủ ấm đêm dài, và gió mùa đông.

 

Cần mẫn mê say bòn kiếm giữa cỗi cằn

Những giọt sương ứa ban mai, những xù xì sỏi đá

Nhào nặn, nấu nung bằng tình yêu ủ lửa

Trút ra từ gan ruột, mớm cho con…

 

Và những đàn bồ câu cứ thế bay lên

Chúng chinh phục những tầng cao bằng đôi cánh

Nhờ ăn cỗi cằn, uống mưa tắm nắng

Nhờ lửa truyền đời một khát vọng trời xanh

 

Loài người tự phong mình là chúa tự nhiên

Mớm cho nhau bùa mê, xây lòng mình thành hiểm trở

Trái đất có một thôi mà trăm ngàn ngôn ngữ

Mặt địa cầu bị xé nát bởi đạn bom…

 

Và giọt mặt trời bị bỏ rơi trong những hố đen

Những giá trị nhân sinh nhầm là cỏ rác

Nên con người ngàn đời bị cùm chân trên mặt đất

Chậm chạp kéo lê mình về phía huyệt thời gian.

 

                                                                      Hồ Núi Cốc, tháng 6 năm 2012