Gửi chiều cuối năm

 

Hình như thơ đã bắt đầu hóa đá 
Đồng bạc nhếch môi khinh mạn nhân tình
Trái đất lệch nghiêng vì nỗi buồn thế thái
Và sắc trời như vơi bớt màu xanh?
 
Người vẫn hóa thiêu thân mê muội lửa
Trên đỉnh gậy quyền năng treo cổ trái tim mình
Vứt khuôn mặt mẹ cha cho, thế bằng mặt nạ
Ngạo nghễ cười câu chuyện túi ba gang?
 
Cuốn vào cơn sóng thần thời công nghệ
 Thế giới thành cỏ cây khi số hóa tâm hồn?
Có chịu hiểu mình mỏng manh bé nhỏ
Khi con vi trùng săn đuổi cả nhân gian?
 
Ta xin trở lại nguồn nghe đất thở
Tìm giấc mơ mẹ về thơm hương nắng ổ rơm
Gác mái thong dong gối đầu lên bến cũ
Nghe bước chân mưa rào rạt vỗ mạn thuyền?
 
Cạn tâm huyết mưu sinh rồi cũng thành đá sỏi
Sao lại đốt niềm vui trời tặng mỗi ngày thường
Sẵn rượu nồng đây sao không cạn rượu
Và em kề sao chẳng cạn em?