Tiếng gió cổng trời - Thơ, Báo Văn nghệ số 2909, ngày 21/11

Những ký ức về một vùng đất cuối trời mờ xa có lẽ không bao giờ chìm khuất ở trong tôi. Nơi biên ải Tây Bắc đã có biết bao thế hệ học trò của tôi phải cắm đời mình trên những bản vắng cheo leo heo hút làm nghề truyền lửa, một cái nghề vinh quang và cay đắng. Xin dành tặng bài thơ này cho các học trò trường SP I Lai Châu (CĐSP Điện Biên) hôm nay.

 

 

 

 

 

 

 

Nguyễn Đình Minh

Tiếng gió cổng trời

Thêm một lần ướm áo dài, rồi cất vào hòm gỗ
Chiếc áo ngày nào, theo năm tháng… rộng ra
Gió thổi ngoài kia sườn sượt rừng già
Hương quế lẻ loi thơm, làm não chiều biên ải.
 
Nơi mưa rơi ở dưới chân, nhưng sương đầm ngực áo
Thắc thỏm từng giây ngóng bước trẻ đến trường
Mặt trời rụng,
Chỉ còn cô, trăng sao,và hoang vu ở lại
Lớp học bám vào tiếng đêm chênh vênh.
 
Lần lượt rủ nhau đi vóc dáng một thời xuân
Nỗi thương đất, thương người níu lòng ở lại
Mùi đàn ông, đôi lần thoảng qua không kịp nhớ
Trái tim cô hóa quả Pao,
Bay lạc giữa mây ngàn.
 
Bao lứa học trò đều yêu quý như con
Nhưng đứa con của riêng mình
Dẫu vãn nửa đời người cô vẫn chưa có được
Ngọn đèn đơn côi cháy bằng nước mắt
Trang sách mở vào khuya…
Rung gió hú cổng trời.
 
                       Mường Tè, tháng 11 năm 2010