Dòng chữ máu

Xới lên một lớp cát

Nếm thấy mùi mồ hôi

Thoảng vương trên những rễ cây buồn rầu hoai mục

Và nỗi đau đớn xé mình

Của một hạt mầm tách vỏ

 

Đào sâu trong đất

Thấy xác rừng chết vón lại thành than

Những tư thế tức tưởi của những bộ xương

Gương mặt tử thần của những cuộc chiến tranh

Hung dữ nham nhở đang mục ruỗng, rỉ hoen

Và tiếng máu kêu thầm thĩ.

 

Tất cả tưởng như đã khép lại

Để cây trổ hoa kết quả và hương bay dưới trời xanh

Trong ánh mặt trời yên bình

Nhưng khi đặt tay lên da thịt nhân gian

Bỗng thấy tiếng sói tru hoang

Trong trái tim bản năng

Và cõi lòng hiện nguyên hình rừng rú

 

Vẫn nghe tiếng quằn quại xé mình sinh đẻ

Ra con người

Ra những cuộc chiến tranh

Ra máu và mồ hôi đổ tràn theo mẫu hình “nguyên thủy” mới

Ra sự hủy diệt mạnh hơn cả động đất, sóng thần

 

Tôi kinh hoàng nhìn lên bức tường văn minh

Dòng chữ máu:

Con người, ngươi làm ra tất cả!