Chùm thơ xuân 2015 trên các báo và tạp chí văn nghệ

Tạp chí Văn Nghệ Quân đội số xuân Ất Mùi

Nhìn từ phía Colin
 
Kính tặng hương hồn các chiến sỹ hy sinh trên đảo Gạc ma
 
Trong đội hình xếp vòng tròn bất tử, ghì riết vuông cờ
Có lẽ các anh chẳng kịp nghĩ riêng gì
Thân ghì súng, hồn dâng cho tổ quốc
Đảo là các anh, các anh là đất nước
Kiêu dũng hoá thân trong mưa đạn quân thù.
Và giây phút thiêng liêng… bầm đỏ Gạc ma
Máu ngút lửa viết vào trời lời vĩnh biệt
Lời của máu khắc đường biên cột mốc
Của đất nước tổ tiên khai mở thuở Lạc Hồng…
 
Từ Colin se thắt vời trông
Lởn vởn mây mù giăng nhức mắt
Các anh ở nơi đâu,
Đại dương mênh mông mộ nước?
Thổn thức lòng khơi muôn tang sóng trắng đầu.
Các anh ở nơi nào trong thăm thẳm xa sâu?
Chiều Gạc ma vẫn đen ngòm họng súng
Tiếng vó ngựa Triệu Đà rú gầm chuyển bỉnh theo hướng biển
Đông Hải một lần thêm tím ruột ngậm máu đào.
 
Vẫn biết các anh hòa vào trong trùng biếc với ngàn sao
Rồi về làng trong hình hài những hạt mưa, ngọn gió
Song tất cả hải đăng vẫn đỏ lòng đợi cửa
Thức đợi các anh về
Yên nghỉ giữa hồn quê.
Vẫn biết các anh còn kia, trong những dáng phong ba
Muôn hạt máu đã tụ thành ngọc đảo
Và cũng hiểu
chẳng thể viển vông tin những điều kỳ ảo
Biển đã mặn hơn, xót đắng một mảnh trời.
 
Nhưng trăm sông chọn về Đông vẫn nguyên mạch chảy xuôi
Sóng nối sóng kề vai nhau dâng lưng trời cuồn cuộn
Đảo cát vẫn vàng lời thủy chung lòng bến
Đợi thuyền…
Đang căng tràn ngực gió ra khơi.
 
 
Khúc làng mái rạ
 
Lũ trẻ đầu trần theo mưa xuân reo hò chạy trước
Bao nhiêu thánh thần to nhỏ trên kiệu theo sau
Dòng áo tứ thân nhuộm nước nâu
Tràng hạt lầm rầm tụng niệm.
Hoá mây trắng ngàn năm bảng lảng
Hương khói về trời…
Làng tôi
Mặt trời đến sớm hơn mỗi ngày và đồng sao thì ngủ muộn
Mảnh không gian nào cũng lấp lánh chuyện thần tiên
Trăng dấu vàng trong bát bước chè xanh
Tục ngữ góp bàn chuyện cuốc cày đồng áng
Hoa sen tẩm thơm cho lũi lầm cay đắng
Khúc ru nôi ủ ấm giấc mơ nghèo.
Nơi cung bậc lòng người đàn bà
Ngân tiếng đàn bầu từ bãi dâu quê tơ tằm óng ánh  
Gọi những linh hồn lạc nơi lửa đạn
Kéo bao người đàn ông không còn lành lặn trở về
Thương nhau gá nghĩa phu thê…
 
Làng tôi, tháng bảy lũ về gầm rúng bờ đê
Bát tiết tứ thời đất quằn mình vật vã
Hạt thóc xé mình sinh cây lúa
Lúa xé đòng sinh gạo, sinh cơm
Máu chảy trong mỗi sinh linh của làng
Có lẽ ba phần tư đỏ thơm từ cơm gạo?
Mái chân quê vẫn bao dung kẻ trở về từ lỗi lầm bạc bẽo,
Những ông quan ngày xưa 
Trước cổng làng, âm thầm xuống ngựa
Những tướng lĩnh hôm nay, lặng im ngồi chiếu dưới
Cúi đầu vái một làn hương.
 
Làng tôi,
Tiếng nhị trong veo kéo ngày đi chậm lại
Hồn tiên tổ ngàn sâu vấn vương trong mỗi tích chèo
Và trái tim…dẫu chân mây
Tháng giêng
vẫn dội nhịp thì thùng trống hội.
 
 
Báo Người Hà Nội số Xuân Ất Mùi
 
 Có một miền tranh
 
Nhân xem tranh Hà Nội của Bùi Xuân Phái
 
Lạc vào phố heo may,
nắng mong manh nhuộm tán bàng chớm ửng
Gánh hàng hoa trôi bâng khuâng,
the lụa bó eo thon
Lô xô phố mọc giữa miền nâu sậm
Bánh xích lô gầy chầm chậm kéo thời gian?
Nước mắt thấm bút lông chuốt cho khối long lanh
Giọt mồ hôi hoà màu tươi vị muối
Mang về bâng khuâng, mơ hồ
Như là ca dao, như là… sương khói
Hà thành
Rưng rưng tiếng vọng ngàn năm?
 
Lạc vào phố cổ rêu phong
Sen biếc lòng tay ủ đầy hương cốm
Vẫn gam phố u trầm chạy dài trên ngọn bút suy tư
Chiều hư mê bảng lảng
Chiếc lá điểm vàng trên bàn tay gió lung liêng
Ngọn đèn dầu châm một góc bình yên
Nhịp Ca trù thấm sao khuya ngọt đắng
Điếu cày gõ nỗi niềm vào đêm vắng
Thăng Long sống lại tự cõi hồn.
 
Ai gánh ngày xưa xuôi cuối bãi Sông Hồng
Hoa cúc vịn mùa thu chở vàng vào thành nội
Dường như?
Có một trái tim vẫn bần thần ngóng đợi
Dẫn yêu thương về ngõ nhỏ
Vào tranh.

Tạp chí Dầu khí Việt Nam số xuân Ất Mùi

 
Rì rầm bến cũ
 
Sương trắng trôi về quấn mái đình cong
chiếu chèo trải mời làng vào hội
tiếng nhị vắt tháng ngày trong lại
hương sen khuya…
ngơ ngẩn cả khoang thuyền...
 
Áng ca dao đan ánh trăng vàng
chuyện cổ tích chiết từ cây khế ngọt
chuông từng giọt khoan thai… cõi phật
trâu vếch sừng đón giọt sao rơi!
 
Những áng mây phiêu dạt chân trời
lại hóa mưa rì rầm bến cũ
tre gỡ tóc bần thần thương nhớ
nỗi thời gian níu đợi đến cong cầu?
 
Đốt đỏ lòng nhau bằng một miếng trầu
cau sáu bổ ba gọi làng sum tụ
lòng thơm thảo giữa mưa dầu nắng lửa
như khí quyển của riêng làng gieo muôn tiếng sinh sôi...