Chùm thơ trên Báo Văn nghệ số kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ

Nguyễn Đình Minh

 

 

Đã có một Lai Châu

 

 

Có một Lai Châu ủ hồn trong truyện cổ

Đồi Xôi Nướng chín thơm đồng Mường Thanh

Tiếng súng Điện Biên còn rung bài lịch sử

Quân reo… vang từ phía xa xanh.

 

Đã có một Lai Châu trong tôi như hơi thở

Trời vắt chiều thành ngọc, trăng vương hương rừng

Lấp lánh khăn Piêu. Em. Mái sàn, bếp lửa

Hoa ban dâng mây trắng rưng rưng.

 

Thác réo sôi, hồn lau thì phơ phất

Chiếc gậy mẹ tra ngô cắm xuống cỗi cằn

Đêm bí ẩn, rừng sâu nai tác

Sông Đà…

Thuyền đuôi én nổi nênh.

 

Tuổi trẻ đời tôi và nhà tôi ở  đó

Bàn chân tướp máu nẻo cuối trời

Thắp một đức tin rằng hoa sẽ nở

Chim sẽ bay về

Dẫu năm tháng đầy vơi.

 

Vẫn biết miền thâm sơn đã mọc lên thành phố

Ngọn đuốc hồng hoang hóa điện sáng đêm rừng

Nhưng cần rượu vẫn cong vào thương nhớ cũ

Tiếng dội về lay thức,

Bâng khâng…

 

Về Tây Bắc

 

Ta về với ngàn xưa thời trai trẻ

Mây hoa ban vẫn vắt trắng ngang trời

Cọn tí tách đếm thời gian mê mải

Mắt ai nhìn lúng liếng dưới khăn piêu

 

Chân lạc bước dưới mảnh trời xứ Thái

Ruộng bậc thang hương cốm đơm xôi

Khói bếp ai xanh vờn mép mái

Bước chân trâu bậm bịch vỗ lưng đồi.

 

Suối bỗng dưng sao thì thầm thế suối

Sương hoá lụa mềm vắt dọc rừng xanh

Hương bồ kết quấn mềm đá núi

Em gội đầu lóng lánh một dòng trăng

 

Than vẫn ủ đỏ lòng đêm Tây bắc

Giữa vòng xoè tay lại cầm tay

Vít rượu cần thuở những ngày xa lắc

Đến bây giờ còn sóng sánh say.