Chàng Kim Chuông đa tình và “Câu thơ tôi viết”

Trời kia giá lạnh mùa đông

Nhưng trời kia vẫn còn ông trăng tròn

Cây buồn cành lá héo hon

Nhưng cây buồn cũng vẫn còn sữa tươi.

 

Người yêu tôi đẹp nhất trên đời

Người tôi yêu cũng như lời dân ca

Thế mà trời đất bao la

Thế mà chật chội, thế mà nhỏ nhoi

Thế mà chẳng đủ một nơi

Để cho em với cho tôi tự tình

Tôi nào mê bởi em xinh

Mà tôi thương cái bóng hình trong mơ

Khi tôi ngủ, cái bóng chờ

Khi tôi thức dậy mưa mờ mịt giăng…

Tôi như một sợi đàn căng

Em như âm hưởng đang nằm lắng im

Em như một mảnh trăng chìm

Cầm lên thì mất, đứng nhìn thì đau.

 

Tôi trách tôi buổi qua cầu

Không mang lòng hiểu sông sâu, bờ dài.

Trách em như cánh hoa nhài

Chẳng chờ tôi, vội nở ngoài bãi xa

Để giờ cầm được câu ca

Lại rơi giữa chính tay ta nâng cầm

Lòng tôi ươm một hạt mầm

Tơ non không nỡ lỗi lầm bẻ đi.

 

Trách ta, thôi trách làm gì

Trách đêm hôm ấy trăng đi một mình

Vườn khuya sương ướt đẫm cành

Gió bao la gió tự tình cùng cây

Đất trời hoà nhập rồi đây

Hình như sông núi đêm này cưới nhau…

Nhưng mà nào có em đâu

Câu thơ tôi viết giải sầu chiều thương.

KC-Thu 1993


 

Tôi biết bài thơ này trước khi biết anh Kim Chuông. Hồi ấy nghe giới yêu thơ gọi anh là ông “Vua thơ tình sông Hồng” nên cứ tìm kiếm, và rồi có người bạn cùng quê anh chép tặng.

Câu thơ tôi viết giải sầu chiều thương.

Có lẽ anh cố nói vậy, chứ cả bài thơ tình đấy nhưng chất đầy những day trở. Có khi là ghen với trời cao với mảnh trăng tròn, cỏ cây hoa lá, để rồi bức xúc:

Thế mà trời đất bao la

Thế mà chật chội, thế mà nhỏ nhoi

Thế mà chẳng đủ một nơi

Để cho em với cho tôi tự tình

Thiên nhiên tưởng bao la, trời đất tưởng không giới hạn hoá ra vẫn chật chội cho tình yêu, vẫn  chẳng đủ một nơi cho tình yêu anh xây tổ. Tình anh mãnh liệt rộng lớn hay “Cái thế giới tiếp nhận tình yêu”- tấm lòng em nhỏ bé? Mâu thuẫn ấy đem người có trái tim yêu đi đến trắng tay. Anh hạ đôi câu tê tái :

Em như một mảnh trăng chìm

Cầm lên thì mất, đứng nhìn thì đau.

Đây là cặp lục bát đẹp nhất của bài và là đôi câu thơ ấn tượng trong những bài thơ tình. So sánh của anh thật đắc địa;  đẹp quá thơ quá nhưng mong manh quá hư ảo quá. Tình  đẹp trước mắt thật mà không thật mà không bao giờ cầm được trong tay. Cái lỗi là ở trái tim quá yêu, quá nhân văn hay nói khác là cái lỗi của trái tim yêu thật, của tình yêu đẹp. Thật quá đẹp quá nên mới cô đơn mà đứng trơ nhìn :

Vườn khuya sương ướt đẫm cành

Gió bao la gió tự tình cùng cây

Đất trời hoà nhập rồi đây

Hình như sông núi đêm này cưới nhau…

Cái khờ của Kim Chuông là vậy, Cái khờ đáng yêu của một chàng thi sỹ  nhân hậu đa tình. Nhưng có phải cái khờ ấy được trả lại bằng bài thơ nhiều người yêu mến này.

Đọc thơ Kim Chuông đã hay, nhưng nghe Kim Chuông đọc thơ mới thấy hết cái hay của nó. Mỗi lần ngồi quán, hay trên ô tô khi cao hứng Kim Chuông lại đọc vài bài. Mắt, mũi chân tay anh đều đọc cả. Hình như anh có ảnh hưởng của nghề diễn (Trước anh là trưởng đoàn chèo Thái Bình). Mỗi lần nghe Kim Chuông đọc, tôi rất thích nhìn anh như lên đồng. Dường như chất máu chất tâm hồn anh chảy vào từng con chữ run lên, chơi vơi, lúng liếng…đủ mọi trạng thái. Những bài thơ mà anh mạnh dạn gọi là “Giai gái” chất tình cứ hừng hực cuốn hút. Những cảnh, những vòng tay cặp môi, bờ vai ánh mắt thật thơ mà như phim vậy. Ngôn ngữ thơ như đường dẫn trí tưởng tượng ra tình ra cảnh. Rõ ràng là cái đã tri nhận mà sao lại mới lạ như bỏ bùa. Nhièu lần Kim Chuông “biểu diễn” các cô gái đỏ mặt lùi ra nhưng không dấu được lửa dâng lên gò má và cháy trong mắt lóng ánh.

Kim Chuông đa tài, đa tình viết văn làm thơ và chinh phục trái tim phái đẹp đều giỏi cả. Những bài thơ mới viết của anh vẫn chứa sức xanh như “Câu thơ tôi viết” và trái tim đã bước sang tuổi 64 của anh cũng vẫn hừng hực lửa như vậy. Hình như Kim Chuông chưa muốn giã từ cái vương miện mà anh đã được người yêu thơ phong cho từ hồi còn rất trẻ.