Bù nhìn

 

Xương bằng mảnh tre gầy, da thịt bó rạ rơm

Lẻ loi giữa đồng không mông quạnh

Nơi đất vần xoay và trời chưa bao giờ lặng

Rẻ rúng, thờ ơ, đời gọi… Bù nhìn!

 

Không biết yêu thương, cười khóc, giận hờn

Nhưng vô nhiễm thói đời tráo trở

Đã Bù nhìn chẳng màng chuyện công danh, thớ lợ

Hai vai gánh cả bầu trời.

 

Ngay dưới chân là ruộng mật bờ xôi

Vẫn mảnh thân gầy, nón mê áo vá

Như thừa ra, bẽ bàng, xa lạ

Giữa lá ngằn ngặt xanh, trái ngọt, hoa thơm …

 

Rồi khi mùa vãn, đồng không

Hoàng hôn úa đổ thành đêm hoang vắng

Bù nhìn ngã vào đất lạnh

Tự tan hóa già nua, rệu rã giữa âm thầm.

 

Đày phận mình trên cánh đồng nhân gian

Chung thuỷ với con người, giữa cuộc đời gian khó

Níu buộc với mùa màng, tự tạo ra kiếp số

Ngàn năm lẻ chẳng luân hồi,

Trời bắt tội phục sinh?