Vọng tiếng chày khuya

 

Tiếng chày giã những nén dồn vón thành cục đêm

Trăng bật tung ra khỏi cối.

Người đàn bà thầm lặng quệt mồ hôi

Trút tiếng thở dài đã nhão ra vào bóng tối.

 

Những cơn mơ bị ép xuống giường

Ép đến cháy thành hơi trên chiếu cói

Chiến tranh đã biến người chồng chỉ còn là nỗi nhớ

Những khát khao chắp đến ngàn lần,

                      chẳng nối được… một vòng ôm.

 

Muôn hạt trấu rỗng, xốp như bông

Đẩy những nhát chày dội lại

Người đàn bà lặng lẽ gửi nỗi lòng tê tái

Vào vô định hay vô tình thời gian…

 

Và tiếng chày giã trấu vẫn dội âm thầm

Vắt những khát thèm chính chuyên ra ngoài thể xác

Những giây phút sống đau hơn chết

Cắn đến bật máu môi, để tắt tiếng cỏ cây lặng lẽ sinh tồn.

 

Làng, trong không gian biệt ly một thuở chiến tranh

Khuya nghẹn nuốt những tiếng chày giã trấu

Trái tim người gái quê, tuổi đôi mươi như lửa cấu

Lụi dần vào đêm suông.