Tổ quốc giữa trùng khơi

 

Dẫu núi đá, bước chân qua cũng thành vệt đường mòn

Nhưng đường đến Trường Sa

Đường xuyên qua đại dương và giông bão

Chỉ người lính đem lòng yêu bắc cầu giữ đảo

Nên đường đặt ở trái tim.

 

Làng lính lô nhô những đảo nổi đảo chìm

Nơi hạt vàng không quý bằng giọt nước

Cây cũng biết vì người

Rau muống vắt xanh mình trong hốc đất

Dây mướp trổ hoa vàng níu chặt ngọn Phong Ba.

Nơi chốt tiền tiêu,

Lính đảo như từ biển đội lên, từ sóng mà ra

Thời gian căng trên đầu súng

Tiếng không gian sáu chiều ầm ào, nóng bỏng

Có một nốt trầm còn trĩu gió… Gạc Ma!

 

Nhưng ngọn cờ mỗi sớm mai vẫn đỏ trước mặt trời,

Tổ quốc bình yên sau vòm ngực lính.

Và những con tàu, sinh ra đã neo đời vào sóng

Ký thác hồn mình thành muối của biển quê.

 

Trường Sa,

Cột mốc, đường biên… như phép thử lòng người

Nơi chưa kịp viết thành huyền thoại

Nhưng kiêu hãnh, căm thù yêu tin và …máu gọi

Đã tạc dáng hình Tổ quốc giữa trùng khơi.