Thành phố trong cơn bão

Thành phố ngổn ngang trong cơn bão đầu mùa

Ta tự đập vỡ mình,tự mình lột xác

Tự cảm nhận được nỗi đau bỏng rát

Và vui mừng máu vẫn chảy về tim.

Vẫn phố phường phượng cháy tiếng ve ran

Hàng hoá long lanh mồ hôi rơi giảm giọt

Siêu thị rộng trăm màu áo đẹp

Đến rác cũng bắt đầu biết kiếp hồi sinh...

Hạt giống bỏ quên trong đất tự cựa mình

Vầng trán con người nhăn hình sóng lửa

Lòng sông có hồn chảy ra cửa mở

Ngoài kia trùng dương xanh đến muôn trùng.

Ta giật mình trong gió bão đảo điên

Nơi vết đường mòn còn vương như chỉ rối

Phố lên cao  trời xanh thành chật chội

Vầng trăng thơ quên đậu xuống mái nghèo.

Những côn trùng mê muội ánh lửa điêu

Kẻ tham lam vẫn khát thèm bẫy mật

Nhà mới rộng hơn,lòng người hẹp lại

Cái bắt tay nhanh, tắt sớm nụ cười…

Những loài tầm gửi dây leo

Run lên trong bão.

Người dân thường mong bát cơm manh áo

Lòng thắc thỏm âu lo.

Cái giả còn son phấn nhởn nhơ

Cái thật vẫn đau lòng nhỏ lệ

Những khát khao  tìm đường bỡ ngỡ

Thành phố của tôi rung trong tiếng gió chiều.