Nghĩ về cây

Cây gỗ mục quang dầu

người thách bán ngàn đô

nếu làm củi không đủ sôi ấm nước

bỗng thương mẹ oằn lưng vượt dốc

gùi bó cây khô giá rẻ như bèo.

Nâng niu như nâng trứng hứng hoa

bởi khúc gỗ được coi là cây ngọc

cái giá của cây

mọc bởi rễ chôn sâu nơi ý thức

buồn cho những xanh tươi

đang cô đơn reo hát giữa đời.

Trăm sự đều từ con người

thổi sương mù vào con đường chân lý

biến những cái cần thành vô nghĩa

nâng niu những cái có không cần.

May mà, mẹ đã đốt củi lên

lửa đượm hồng gọi tiếng reo ấm nước

cha đi cày đồng, dịu vơi cơn khát

hương trà thơm quyện với tiếng cười

và muôn loài cây vẫn mọc tự đất này

thầm lặng chiết màu xanh cho cuộc sống

vị ngọt, hương thơm

bù niềm cay nỗi đắng

cứ tự nhiên như vẫn thế,

dưới trời.