Nghĩ dưới mái trường xưa

Nhờ ủ ngấm men, gạo vắt mình thành rượu

Lá bởi uống nắng trời mà xanh

Và hạt nước nhỏ nhoi rụng xuống dòng sông chảy

Bỗng một ngày nhập biển, hóa mênh mông

 

Trong thành quách hư danh, hồn ta biến dạng

Sinh ra từ bùn nhưng ngoảnh mặt với đất xưa

Đánh rơi mất lời thày:

Chia niềm vui cho con người, cộng tình yêu và tích thiện

Diệt cỏ hoang bằng những phép tính trừ.

 

Ta chăm nuôi đời ta bằng thức ăn vị kỷ

Nên hóa thành loài chim di trú theo mùa

Nhìn đồng cỏ xanh tươi, quên rạ rơm tổ cũ

Giữa đại ngàn …tim xóa bóng vườn quê.

 

Trên cánh đồng thời gian nóng nắng, lạnh mưa

Vẫn thầm lặng, thày ta…

Sẻ cuộc đời mình để gieo mùa nhân hậu

Gom những hạt nắng vàng

Mà bầy chim thiên di bỏ lại

Sưởi những cánh buồm khao khát sóng trùng khơi.