Lửa Yên Châu - Chùm thơ Nguyễn Đình Minh trên Báo Văn nghệ tháng 4.2016
Lửa Yên Châu
Thung châm lửa và vòng xòe rực cháy
Em như làn hoa ban mỏng manh thơm sa xuống từ trời
Anh giam mình giữa hai đầu hơi thở
Mà ngực muốn vỡ ra…
Bởi tim chẳng nghe người.
Ai hát?
Không xòe thì ngô chẳng đơm hoa và lúa không trổ
Còn anh biết, nếu không xòe thì mình chẳng có đôi
Ngà ngọc những cầu tay dẫn tình về đêm hội
Khăn Phiêu chở hồn em, động sóng bến anh rồi.
Ừ, cứ mặc cho thời gian đua chen và đá chìm mây nổi
Đời người có mấy đêm nay
Em lúng liếng tươi thơm, đất trời thì hôi hổi
Sao lại ngăn mình tan giữa dòng say?
Ai rắc thêm xuống lòng thung những giọt đàn tính tẩu
Đêm mềm sáng thanh âm, đêm ngời ngợi sắc màu
Men đã dậy vín cong cần rượu
Giục lòng anh chín với Yên Châu.
Pha Đin, đường đi đánh giặc
Nơi tiếng hú bắc thang nối trời với đất
Pha Đin,
Đường bụi đỏ vòng vo như chỉ rối
Ai buông trên thổ cẩm sắc chàm
Tiếng vó ngựa vỗ vào sương bậm bịch
Lưng đèo đổ trắng hoa ban.
Nơi một thời thành đường đi đánh giặc
Bước đoàn quân đè núi ở trong mây
Vòng bánh xe thồ cướp thời gian vượt dốc
Vận nước đặt trên những cặp vai gầy…
Trang sử viết về những ngày lửa khói
Còn đẫm mồ hôi cùng vệt máu bầm
Và ngàn vạn trái tim đã hoá thành huyền thoại
Yêu tin nâng tổ quốc bay lên
Hoa ban ơi còn điều gì chưa kể
Về những lãng quên nơi chóp đỉnh sa mù?
Còn ta trách mình để cơn mơ bé nhỏ
Che khuất vòm trời lấp lánh những ngày xa.
Chập chùng núi, mịt mùng rừng
Và đặc trời bom giặc…
Mạch đường vẫn băng xuyên như máu phải về tim
Nếu chưa hiểu đủ đầy về tình yêu tổ quốc
Xin một lần hãy ghé Pha Đin.