Làng không mẹ

Chiều áp tết trời giăng đầy mây xám và sương

Chúng tôi mang quà vào làng …

Cái làng không có mẹ

Những đôi mắt thần thờ và tiếng vỗ tay của bầy trẻ nhỏ

Làm sân trường như co lại, lạnh thêm .

 

Nghiêng xiêu rung run như những dấu phảy 

Lòng trắc ẩn quét về đây từ các vỉa hè

Bao linh hồn mồ côi sự yêu thương

                     xếp trong không gian tê tái

Món quà chúng tôi mang theo liệu có ý nghĩa gì?

 

Trong muôn nghìn thứ thật giả lập loè

Ánh sáng bầy trẻ đợi chờ mang tên Mẹ

Có ấm mềm như lửa
Có nụ cười thân thương phủ lên câu mắng mỏ

Và ngọt ngào cánh cò chao cánh liệng khúc ru…

 

Những dấu phảy kia có trở thành tiểu thuyết

Khi phải hành xác kiếm bòn giữa biển chữ hiểm sâu

Rời rụng, cạn mồ hôi dưới phong ba ngữ pháp

Khi mảnh hồn ấu thơ bị trò đời đánh cắp

Và dằng dặc kiếp người trống lạnh một miền yêu?

  

Tôi cũng chỉ con người xương thịt

Cũng mong manh trong giông gió cõi người

Chiều mặn đắng lời cảm ơn… em hát

Đẹp và buồn trong nước mắt thơ tôi.