Hà Nội

Em ơi, Hà Nội !

Ba mươi sáu phố phường, năm cửa ô lộng gió

Mỗi tấc đất thì thầm một câu chuyện cổ

Âm âm tiếng máu và thơ,

vó ngựa chiến bồn chồn.

Phù sa đỏ dải Sông Hồng

Những chiếc cầu bịn rịn bước chân

người lính ngàn năm hành quân lên ải Bắc.

Tiếng nghiến trên đường ray khô khét,

Trái tim trẻ lặng thầm

trong những toa tàu phủ lá

về Nam.

Em ơi, Hà Nội !

Những ngọn đèn mờ ảo đường đêm,

cánh dơi chập choạng chao sương

Thời gian nặng đè đêm tử thủ

Tiếng bom ba càng,

bất chợt rung lên.

Em ơi, Hà Nội !

Máu bầm phố Khâm Thiên

Nỗi đau bao giờ mới thôi bỏng rát?

Ngỡ ngàng khe tường đâm ngọn tầm xuân

Cô dâu cười đón nụ hôn

ngay bên mâm pháo.

Em ơi, Hà Nội !

Có những ngày  như ốc đảo

Trăng vỡ lưng trời

Đại dương xô bờ gào thét

Thầm thĩ trong đêm âm thầm cỏ mọc

ở cuối trời,

bệch bạc ánh sao mai.

Đêm trở dạ, sông Hồng quằn quại

Những trái tim yêu đập nhịp cùng với đất

Trang viết trải vào đêm thấm mồ hôi mặn chát

Những cửa ô, lên tiếng gọi mặt trời.

Hoa nở trong mắt cười

Phố mới xé không gian đón nắng

Thăm thẳm trời xanh mây trắng

cánh chim bay…

Em ơi, Hà Nội !

Hoàng hôn xưa cũ đã rêu phong,

những vết đau đang khép dần trong mẹ

Thành phố thoảng hương hoa sữa

rơi trên phím đàn ai

Chàng nghệ sỹ lang thang đi tìm tứ

thảng thốt  bâng khuâng

sương khói phủ Tây hồ.

Anh nhận bát canh sấu chua

uống nụ cười em trong ấy.

Em ơi, Hà Nội !

Hoa  Lộc vừng Hồ Gươm như chuỗi cườm thắm đỏ

Câu chuyện trên mai rùa nghìn lịch sử

lấp loá ánh gươm thần.

Đường Cổ Ngư lứa đôi hò hẹn

Câu chuyện tình,

muôn thuở vẫn xanh.