Điều gặp ở thơ Người.

Đêm Thạch Hào Đỗ Phủ viết về chiến tranh bằng nước mắt
Nhà lao Tân Dương ,nghe trẻ thơ vỡ oà tiếng khócdieu_gap_o_tho_nguoi
Người thốt lên câu thơ bằng máu của trái tim vỡ đau.
Trước vầng trăng Lý Bạch cúi đầu
Người gửi lòng yêu sẻ chia với người bạn tù từ âm thanh tiếng sáo
Buốt nhói thương hồn hoa hồng nơi ngục tối
Qua chấn song nhà tù khao khát tìm trăng…
Chúng ta quen cúi lạy trước mênh mông
Mà quên mất mênh mông bắt đầu bằng những gì bé nhỏ.
Đêm sông Đáy giữa sương khuya bàn quân sự.
Người là nhà thơ hay vị tướng cầm quân?
Một lão nông dắt trẻ xách bương
Chiếc áo chàm khoác tầm lãnh tụ
Những nét đời thường dung dị
Có một thời ta cứ cố lãng quên
Người là người chứ không phải thánh nhân
Cũng cậu bé làng Sen cũng mải mê đèn sách
Cũng phu tàu cũng người quét rác
Mồ hôi nhỏ dài suốt một đời đi...
Ta gặp người nơi mỗi vần thơ
Lung linh bức tượng đài phi vật thể
Chẳng có vàng son,chẳng cần tô vẽ
Như núi, như mây, như suối hát trong ngần.
Giữa mênh mông đồng loại ngập chìm
Mây u ám đầy trời đêm mất nước
Bông sen nở, nở trước mùa một chút
Đã bừng lên tự hoá mặt trời .

( Tạp chí Văn nghệ Cửa biển 10/2010)