Chim ngói và những người đàn ông

Chim ngói chưa bao giờ lạc vào thành phố

nơi ngạo nghễ tầng cao nhưng không phải lũy tre làng.

giang cánh giữa hương quê, bòn kiếm giữa cỗi cằn

nhặt rạ nát, rơm rơi mà xây tổ

dưới rực rỡ mặt trời, mùa nối mùa lúa trổ

náo nức tiếng gọi bầy, bay suốt ngàn năm.

Những người đàn ông vào phố bán mình

gánh theo nỗi tha hương, hành khất

như một thứ ôi thiu, như cỏ rác

dưới mắt soi ngạo mạn của đồng tiền.

những thân tre dưới trời bao thuở thẳng vươn

phố có cần tre đâu? Khi phố là sắt thép

những bông sen giữa vô hồn bê tông và gạch

làn hương ly quê vất vưởng lạc lề đường.

Đất ngàn năm vẫn trổ những mùa vàng

người bỏ đất mà đi, đất chưa bao giờ bạc

có lắng nghe

trong hương lúa thơm, đỏ lòng chim ngói hót

tiếng yêu thương nhắn gọi của đồng làng ?