Chạm gió đầu đông

 

Gió bấc hiu hiu tẩm ngọt mùi ngô nướng

Ai đốt chiều gửi khói tới mênh mông?

Ngàn vạn dấu chân trần lộ hình hài mặt ruộng

Đìu díu gió loang se thắt tấc hồn đồng.

 

Mưa bụi giăng rưng rưng như rây phấn

Mái rạ mở vòng yêu sum tụ bữa cơm đèn

Rơm kết kén bọc ta vào thơm nắng

Chim thiên di buông tiếng rụng ngoài hiên…

 

Ta chẳng còn là mầm được chở che trong áo vỏ

Giữa nôi ấm trở mình nghe lộp bộp sương khuya

Đã biết mấy mùa đông phơi mình đời lá

Sấp ngửa, chòng chành, run rẩy kiếp phiêu du

 

Để đêm nay rơi về miền ký ức

Bao thương nhớ khuất mờ mây lại còn khuất mờ sương

Chiều cánh vạc thoảng thơm mùi khói bếp

Mẹ nghiêng xiêu gánh gió dọc triền sông…