Bến cô đơn

Chất đơn côi vào cửa bếp

ngọn lửa bùng lên đến rực hồng

và chị cháy, thành bóng than trên vách

mỏng dẹt vô hồn, nhưng chẳng thể tan.

Con chim khách đậu đầu hiên

đã lâu rồi… bay đi mất

cỏ thản nhiên lấn vào thềm rêu mốc

hút máu chiều

nhện vàng hờ hững buông tơ.

Tựa nỗi lòng vào đôi đũa ghì xuống mâm cơm

đũa chẳng chống được nửa trời đầy giông gió

con sông còn có khúc bồi

sao bến đợi lòng người chỉ lở

tháng năm ươm chớp bể mưa nguồn?

Đành vịn câu ca dao để tự ru đôi mắt

tiếng chắt lưỡi Thạch Sùng gõ vỡ đêm

đánh thức loài cây buồn trổ mùa hoa đắng

ở lưng trời trống rỗng quả trăng suông.